Ngày trở về không đẹp như mơ. Một ngày trở về tồi tệ, và tôi sẽ chỉ nói vắn tắt mà thôi.
Đường quốc lộ 1A về Hà Nội đang làm, bụi bay mù mịt. Áo của tôi bám một lớp trắng xóa. Không hiểu họ nghĩ sao mà làm cả một đoàn dài như vậy cùng một lúc, cả trăm cây chứ ít gì. Có những đoạn thì xấu kinh khủng, có lẽ mặc nhiên là vậy, ở miền Bắc này.
Không biết chất lượng đường sá có tỉ lệ nghịch với độ giàu có của các vị chức sắc hay không. Nếu như Đà Lạt có nhiều sương mù, hay đèo Hải Vân mây phủ thì dọc quốc lộ 1A từ Vinh về HN, cũng có mây và sương cho bạn, nhưng hãy nhớ bịt khẩu trang cho kín và phòng vệ thật tốt ( với các xe chở vật liệu không che chắn).
|
Quảng trường Quang Trung Thanh Hóa |
|
Hôm sau dính luôn quả trông xe 10k hãi hùng |
Tôi bị xin tiền xăng gọi là chút đỉnh, để cám ơn một người đã chỉ cho tôi không đi vào đường Pháp Vân – Cầu Giẽ chỉ dành cho ô tô. Tôi bị sốc bởi sự sòng phẳng ở vùng này, cũng là thuộc Hà Nội rồi. Dường như khi người ta làm cho mình một điều gì tốt, dù là nhỏ nhặt nhất như chỉ đường, thì điều đó cũng có nghĩa là nó sẽ được quy đổi ra thành tiền. Và khi bạn mỉm cười, có vẻ như là bạn sắp bị xin tiền theo một cách nào đó, vì bạn thật dễ dãi và thân thiện. Tôi suy nghĩ mông lung về nơi khắc nghiệt mà tôi sắp trở về, với bụi bặm bon chen và vật chất hóa mọi thứ. Tôi chợt giật mình, nơi đây liệu có phải là nơi mà mình đã từng sống và lớn lên hơn hai mươi năm trời, mà tôi ở Sài Gòn có năm rưỡi, và hành trình xuyên Việt có ba tuần. Bao nhiêu sự hồn nhiên và tươi trẻ trong tôi tan biến. Một cách không ý thức, cơ chế phòng vệ của tôi lập hàng rào ngay, và tôi sẽ phải hỏi giá mọi thứ trước khi tiến hành “thương vụ”, dù là bơm xe, gửi xe, v.v…Gửi xe ở Hà Nội 10k là chuyện bình thường, đặc biệt là khi có lễ hội hay vụ nào hay hay đông đông, thì phải gấp 10 lần số đó. Như vậy chỉ cần bố trí được một bãi trông xe cùng với một bộ mặt bặm trợn bất cần là bạn có thể nhanh chóng trở thành triệu phú, hay tỷ phú. Có lẽ tiền ở đây người ta kiếm dễ dàng ( chính đáng hay không chính đáng) nên tiêu pha cũng dễ dàng.
Còn nhiều nhiều và nhiều nữa.
Hát bài Hà Nội ngày trở về mà tôi nghẹn ngào. Giờ đây phải là “SỢ HÃI trở về, SỢ HÃI ra đi, v.v…..”. Tôi về Hà Nội, và đã hẹn ngày ra đi.