XV2012-Day07- Vượt Đèo Cả trong mưa
Post
Cancel

XV2012-Day07- Vượt Đèo Cả trong mưa

4h30 chuông đồng hồ reo, nhưng lại nằm chợp mắt thêm đến 5h10 mới lọ mọ tìm chìa khóa mở cổng để ra biển. Nhớ câu Châm ngôn 6:9 mà tôi đã học lại được khi còn ở Đà Lạt. May quá, mặt trời chưa lên, đèn đường vẫn còn sáng. Đêm qua mưa để lại nhiều vũng nước trên con đường ra biển. Biển sớm hơi lạnh, nhưng đã khá đông người, người thì đi bộ, người thì tắm biển, có cả mấy chú bé đen trùi trũi đang đá bóng. Tôi không muốn thò chân xuống nước chút nào. Chỉ lặng yên để mặc gió thổi lồng lộng mà ngắm mặt trời lên. Nhưng trời đã sáng rõ dần mà chẳng thấy mặt trời đâu. Vậy là mặt trời mọc trong mây rồi, tiếc quá, chắc mẩm ngày mai đi tìm lại mặt trời.


            Trên đường về thấy một xe honda bán cá dọc đường. Họ có một con cá thu rất to, bán 140kg một ký, chỉ hai khúc giữa đã là khoảng 52 nghìn rồi. Vậy là con này phải nặng hơn năm ký, không, chắc còn to hơn nữa. 
Con dao bầu to gớm không?

Cá và cá, và cá, và cá, và cá
             Sáng này là Chúa Nhật, cùng các em trong nhà rộn ràng đi nhà thờ Vĩnh Phước. Không khí thật náo nức, ai ai vẻ mặt cũng rạng rỡ, ăn mặc rất là đẹp, các bà các cô còn mặc cả áo dài, cũng vì hôm nay là ngày Phụ nữ Tin Lành, 11 tháng 3. Lâu rồi mới có lại cảm giác tuyệt vời đi lễ nhà thờ ngày Chúa Nhật, thật phước hạnh và bình an thay. 
Biển sớm Nha Trang
Nhà Thờ Vĩnh Phước

Ngày Phụ nữ Tin Lành 11/3
             Không hiểu sao tôi rất nóng lòng lên đường, chỉ còn chờ quần áo khô là đi thôi. Vì muốn đến Quảng Ngãi để tiết kiệm cho hành trình ( nghỉ đêm Quảng Ngãi ngày mai ra đảo Lý Sơn) nên lại càng gấp gáp. Nhưng mà quần áo vẫn chưa khô, chỉ hơi ẩm. Thôi kệ, cứ nhét vô tùi, vì dù sao thì đã ngâm Comfort rồi. Vậy là bỏ lỡ Viện hải dương Học Nha Trang, thôi đành hẹn một lần khác vậy.
Ttôi quyết định trưa nay sẽ khởi hành, sau khi ăn cơm xong. Chia tay anh em diễn ra nhanh chóng và kết quả là không có bức hình kỷ niệm và quên mất cái bàn chải đánh răng và dao cạo râu( may mà hai cái đó cũng rẻ).

 

Hòn Rùa phía xa xa

Cảnh Tiên này ở đâu đây, tôi không nhớ nữa..
Tôi đi men theo biển để hứng gió, mặc dù đường hơi dài hơn. Đoạn cuối vịnh Nha Trang đẹp như một bức tranh với ghe tàu neo đậu rất nhiều, trong một vùng mênh mông trời nước, xa xa là hòn đảo gì đó không tên án ngữ biển đông. Trên bản đồ thì đoạn này khá nhỏ, nhưng thực tế thì lại rộng mênh mông. Càng ngắm nhìn càng say mê và thấy con người thật là nhỏ bé, cho nên hành trình xuyên Việt trở về đối với tôi, càng trở nên vĩ đại.
Đi qua đầm Nha Phu, thuyền ghe đậu rất nhiều mà có cả mủng phơi trên đường nữa. Thấy quang cảnh sao thanh bình và yêu quê hương mình quá. Nếu không có hành trình này thì có lẽ tôi sẽ khó có dịp đặt chân tại nơi đây.
Dọc theo làng chài Vạn Ninh bên vịnh Vân Phong là vùng đồng lúa thắng cánh cò bay, là ranh giới giữa núi và biển. Đây phải gọi là đồng gió thì đúng hơn. Tại đây tôi có dịp trải nghiệm cảm giác đi với góc nghiêng 85 độ trên đường thẳng tắp. Vì gió quá lớn, nên đường dù đẹp và rộng cũng không dám đi quá nhanh, vì có nguy cơ trật tay lái lao xuống ruộng. Đây không phải lần đầu tiên biết sự khủng khiếp của gió mạnh, nhưng nỗi sợ đó quá rõ ràng. May mà gió chỉ thổi một chiều, chứ khi giật bên nọ bên kia thì ngã là cái chắc. Mỗi khi có xe công ten nơ, xe tại đi qua là có sự hẫng về không khí do xe chắn gió, khi đó phải luôn chuẩn bị tinh thần vững tay lái. Những cây dừa hai bên bạt cả đi, khói đốt trên đồng không bốc lên cao được. Nỗi sợ gió choán ngợp lấy tôi, nào biết rằng phía trước còn nhiều điều hãi hùng hơn. 
Vịnh Vân Phong

Vạn Ninh Đồng Gió

Nắng một thì gió mười

Vòng tay của Bé gái Yêu

Gió bạt làm khói cũng không thể bốc lên cao

Đèo Cổ Ngựa, tạm dịch là đèo Cổ Mã.
 Lên đèo Cổ Mã, nỗi khiếp sợ gió cộng với con đèo cao khiến tôi sợ càng thêm sợ, chưa bao giờ sợ như vậy, thiếu điều gió muốn quăng cả người và xe xuống vực biển kế bên. Cảnh bãi biển đẹp như tiên ngay dưới chân đèo cũng không khiến tôi lơ là cảnh giác. Cũng may là đèo ngắn nên tôi có thể thở phào.
Đèo Cả tiếp theo ngay đèo Cổ Mã. Vừa tới thị trấn Đại Lãnh thì mưa, mưa không quá to nhưng gió thổi mạnh, nên tôi cũng khiếp. Giờ bộ áo mưa mua ở Sài Gòn mãi giờ mới được dùng. Nai nịt gọn gàng, người và ngựa xông pha lên đèo, vừa lo lắng, vừa phấn khích. Từ đèo Cả qua mũi Đại Lãnh, ngắm xuống vũng Rô mấy thấy thiên nhiên thật hùng vĩ. Mưa thì chỉ lất phất, nhưng tôi gặp muôn vàn khó khăn. Đường cũng thêm trơn trượt nên đi lại càng phải cẩn thận, vì chẳng ai muốn xòe ở trên đèo cả, trong khi xe công ten nơ, xe khách đi lại cứ gọi là nườm nượp. 
Đèo Cả, nhìn xuống Vũng Rô

Xe tải chầm chậm lên đèo

Vách núi thẳng xuống biển
Đường rộng thênh thang vào tp Tuy Hòa

Cầu Hùng Vương chắn ngang sông Đà Rằng, tp Tuy Hòa

Gành Đỏ

Dừa rất nhiều ở vùng này, trên đường đi Qui Nhơn

Hết đèo Cả thì cũng hết mưa, đường đẹp và rộng. Đến Tuy Hòa khoảng 4h chiều. Ở Tuy Hòa có một cái cầu rất dài bắc qua Vịnh nhưng tôi không biết tên, tôi chỉ định tìm ATM AgriBanhk để rút tiền mà thôi. Nhưng có điều lạ là thành phố rất vắng vẻ. Thành phố Tuy Hòa có vẻ mới được quy hoạch mở rộng, có một quảng trường rất lớn nhìn ra biển và đại lộ Hùng Vương vẫn đang hoàn thành nốt, nhưng quả thật là rất vắng. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao, mặc dù biển Tuy Hòa cũng có vẻ đẹp, nằm khuất ngay sau rặng phi lao liên hồi rì rào.
Nhưng phải đến tận Tuy An tôi mới rút được tiền Agribank, tóm lại là Tuy Hòa không để lại ấn tượng gì nhiều ngoài cái Quảng Trường rất lớn, và ghế đã ở Quảng Trường toàn sơn tên VietcomBank và Sacombank. 
Quảng Trường tp Tuy An trông ra biển
 Tôi đi tiếp qua Gành Đỏ nơi vịnh Xuân Đài và thị trấn Sông Cầu trải dài thiệt dài. Có vẻ như có hai sông Cầu hay sao mà đi miết vẫn là sông Cầu. Ở đây có nhiều vườn dừa dãi ra trong nắng chiều hoàng hôn. Tự nhiên tôi nhớ lại quê ngoại tôi với bóng cau trong nắng, có gì đó rất giống nơi xưa, với nhiều hoài niệm. Tôi muốn về đó, về quê ngoại của tôi. Về quê ngoại, tôi nhớ hồi đó tôi cho phép mình tương tư một cô bé nhỏ xíu mà tôi khi đó cũng nhỏ. Có lẽ lúc đó tôi muốn mình tương tư, nên tôi lấy hình ảnh của một cô hàng xóm xinh đẹp mà thậm chí tôi chưa bao giờ nói chuyện, và tôi tưởng là mình yêu. Thế mà cảm giác đó có thật đến tận bây giờ, nó đi cùng nỗi nhớ về làng quê ngoại tôi.
Tại TT Sông Cầu, men theo biển, cực nhiều chỗ bán Cá Ngựa

Triền Cát đầu tiên bắt gặp. Thông mọc thi thoảng

Ghềnh Ráng

6h tối, Tới Quy Nhơn rồi, mừng quá
 Khoảng 60 km tới thành phố Quy Nhơn khung cảnh ven biển tuyệt đẹp. Hết ruộng muối rồi tới đồi cát, rồi tới những mũi đèo ngay ven biển. Gió nhiều và khá lạnh càng làm tôi nhạy cảm hơn với cái lạnh. Đúng 6h tối tôi đến tấm biển đón chào quý khách của thành phố Quy Nhơn. Vậy là yên tâm một chút vì không phải đi đêm trên đèo, mặc dù đường dẫn trên đèo vào thành phố Quy Nhơn rất sáng bởi ảnh điện vàng. Còn nhìn xuống vịnh thì giống như một bầu trời sao trên biển vì những chiếc phao tự phát sáng được xếp đầy trên VỊnh. Có vẻ thành phố biển Quy Nhơn đã thể hiện sự mến khách của nó ngay từ lối đi vào lung linh và lộng lẫy như thế này.
Đi dọc Quy Nhơn có bán rất nhiều dừa,;nhiều dừa là vậy, chắc là do lấy từ những chỗ mà tôi vừa đi qua..
Có một điều buồn cười là khi đang tìm đường đến chỗ nghỉ ở Trần Thị Kỷ, đậu xe trên Nguyễn Thái học thì một anh thanh niên biển 77 đến hỏi tôi Nguyễn THị Minh Khai. Hỏi NTMK ở Sài GÒn và HN thì tôi biết chứ ở Quy Nhơn thì tôi chưa biết, nhưng sẵn trên tay có Google Maps tôi tìm rồi chỉ đường như đúng rồi. Anh ta cám ơn rối rít rồi phóng xe đi. Trông mình cũng giống dân Bình ĐỊnh chứ nhỉ? ( Đẹp trai như con trai Bình ĐỊnh).
Tối tôi được cô dẫn hai anh em đi ăn phở Nam Định ở Quy Nhơn rồi tôi đưa cậu em đi hóng gió tại cây cầu dài nhất Việt nam – cầu Thị Nại. Phải nói là chưa bao giờ tôi  qua cầu mà ..nản như thế này. Cầu thì dài đã chớ, nhưng lại còn gió, gió lộng óc và hơi lành lạnh kiểu gió biển không dứt. Cánh đồng gió Vạn Ninh được tái hiện sinh động ngay trong buổi tối tại thành phố biển Quy Nhơn này. Cầu Thị Nại dẫn đến khu công nghiệp Nhơn Hội vẫn đang hoàn tát. Mọi thứ xem ra vẫn còn mới mẻ vô cùng. 
Không flash

Có flash
 Trở về thành phố, hai anh em ghé Quán Chè đậu xanh đường Tô Hiến Thành. Quán này chỉ bán chè Đậu Xanh, nóng hoặc đá, chứ không bán loại chè khác, mà rất đông khách.
Quên mất có một điều ở thành phố Quy Nhơn này, và có lẽ Bình Định nói chung, tôi thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp. Có thể họ hợp với gu thẩm mỹ của tôi, hoặc ít ra là tôi thấy nhiều cô gái xinh đẹp hơn ở những nơi tôi đã từng qua. Hoặc ..chính là “hai chị em cô gái Bình ĐỊnh”  ấy đã để lại cho tôi ấn tượng như vậy, về quê hương đất võ này.
Ngày mai tôi sẽ đi Quảng Ngãi.
This post is licensed under CC BY 4.0 by the author.