Đêm qua thao thức nhiều, và giấc ngủ của tôi chập chờn lạ. Tôi nghĩ nhiều về sự cầu nguyện trong anh chị em và mong rằng có thể qua sự cầu nguyện mà khích lệ anh chị em, đặc biệt là các em sinh viên. Tôi nghĩ về nhóm cầu nguyện bên Hồ Xuân Hương, tôi nghĩ về sự cầu nguyện cho gia đình sinh viên này, tôi nghĩ nhiều thiệt nhiều.
4h30 tôi đã tỉnh giấc và chuẩn bị giầy tất đi bộ. Cậu em vẫn muốn nằm thêm chút và khi hai anh em đến ngã năm thì đã thấy ba cô gái dễ thương chờ ở đó. Có cảm tưởng như là con trai thì muôn đời trễ hẹn. Tôi làm tiếng huýt gió gọi ba cô chạy băng qua ngã năm. Các cô mắng hai anh em trễ hẹn và tôi bị phạt cho bữa ăn sáng. Hôm nay đông người đi bộ nên vui vẻ hơn, đỡ mệt hơn và mau xuống đến hồ hơn. Mỗi cô một tính, giống như sự phân vai vậy, làm cho cuộc trò truyện thật phong phú và sôi nổi. Tôi học được cách bước dài chân và đều đặn, đi một lúc thì chân đã không còn đâu như lúc khởi hành nữa. Nếu tôi ở Đà Lạt lâu hơn và chăm đi bộ hơn thì đôi giò của tôi sẽ dẻo dai và khỏe mạnh hơn, dĩ nhiên là có những người bạn đi bộ sớm như thế này thì càng tuyệt. Tôi nghĩ tới đặc điểm nhận dạng con gái Đà Lạt mà cậu em chia sẻ: chân to, da trắng, má hồng và hơi lùn. Tôi không biết do đâu mà có sự tổng hợp như vậy, nhưng tôi cũng buồn cười vì sự so sánh đó. Nhưng nếu quả đúng như vậy thì thật là thú vị.
Lần này đi nhanh hơn, xuống đến hồ một lúc rồi thì đèn đường mới tắt. Những câu chuyện được nghe từ các cô gái đang sống ở Đà Lạt thật sinh động, làm thành phố này có hồn hơn. Chúng tôi đứng tập thể dục một lát ở cầu tàu chữ Y ra mặt hồ. Tôi được biết xung quanh hồ có năm cái cầu tàu như vậy. Còn một điều thú vị nữa tôi được biết, là về “chiếc bút chì khổng lồ” của thành phố. Tôi đã gặp nó và tôi cũng không ngờ, cho đến khi được giải thích về nó. Nếu ai đã đến Đà Lạt mà không biết về cái bút chì khổng lồ ấy, thì hãy đến hỏi các cô gái ấy, tôi nghĩ các cô gái trẻ đều biết về nó.
Trở về ngã năm mới gần 6h và chúng tôi vào một ngõ nhỏ sau trường ăn sáng, tất nhiên tôi có vinh dự được mời các cô cậu trẻ đó. Bữa sáng đơn giản chỉ có một ly sữa đậu nành nóng và một dĩa xôi trứng chả. Không khí ấm cúng, chắc cũng vì cái se lạnh của sáng sớm nơi đây. Rồi lần lượt tôi chào từng cô gái, hẹn ngày gặp lại, chắc sẽ là một ngày xa xôi.
Tôi sửa soạn hành lý. Các anh chị ngồi chung cầu nguyện cho chuyến hành trình của tôi rồi lại lên đường.
|
Chuẩn bị lên đường đi Nha Trang |
Tôi thấy lưu luyến Đà Lạt quá. 8h8’ xe khởi hành.
Qua công viên Yersin tôi mới thấy một con ngựa. Lâu rồi tôi mới thấy ngựa, liền chụp chung ngựa của tôi với con ngựa đó.
|
Song Mã sóng đôi. |
|
Hồ Than Thở |
Tôi theo lối hồ Than Thở theo tỉnh lộ 723 về Nha Trang. Đà Lạt quyến luyến tôi bởi gió lạnh mát rượi và nắng mật ấm áp vàng tươi, tất cả như muốn ru tôi ngủ mãi ở thành phố này. Gió và nắng vẫn theo tôi hoài một quãng đường thật dài, trên mảnh đất cao nguyên này. Đi khoảng một tiếng tôi nghỉ chân ở một đồi nhỏ ngay đường quốc lộ, thư thả ngắm đàn bò ngựa gặm cỏ xa xa và nhấp vài ngụm nước. Nắng gắt dần, nhưng thỉnh thoảng lại đột ngột lạnh, tôi theo những con đường đèo dốc vắt vẻo cưỡi qua những quả đồi. Gần 10h rồi nhưng tôi mới đi được một phần ba quãng đường, như vậy là khá chậm.
Khung cảnh phiêu du giữa rừng sao mà đẹp tê người. Chỉ vài bức ảnh chẳng thể lột tả được hết sự hùng vĩ và bao lơn kia, giá như có thể gói gọn cảm xúc trong một cái túi và một khi nhớ, tôi lại mở nó ra cảm lại, thì tuyệt biết bao. Rừng thì lạnh, đèo thì quanh co, nhiều lúc tôi muốn ngủ. Sau chặng này sẽ trở lại cái nóng của mùa hè và sẽ men theo biển mà về nhà, nên tôi muốn níu giữ khoảng khắc này vô cùng.
|
Đồi nhỏ ven đường |
|
Một mình trong đồi thông |
|
Qua một cái cầu, như bao cái cầu. |
|
Giữa rừng |
|
Đã tới Khánh Hòa |
Qua địa phận Khánh Hòa cảnh vật còn đẹp hơn. Đường đèo còn cheo leo hơn trước, bên là vực và trời bên là núi. Tôi ngắm mê mải những vực sâu khi đang đi và khi ngẫm lại còn rùng mình về sự liều lĩnh của mình. Độ cao đang giảm dần. Trên đường đi có khá nhiều thác nhỏ chảy từ vách núi. Vì đi giữa trưa nên ít sương mù, còn giờ khác có lẽ sẽ nhiều hơn, và nguy hiểm hơn, có biển báo ghi chú như vậy.
Trên cung đường Đà Lạt-Nha Trang này cảnh vật tuyệt vời, nên dễ dàng gặp các xe du lịch dừng lại chụp ảnh và những tay phượt. Phượt một mình hiếm gặp hơn, nhưng theo nhóm thì khá nhiều. Có một ông tây đạp xe thồ hai hành lý trên vai, tôi đi qua hét to và Good luck ông ấy, và ông ấy cười, chắc cũng sẽ đỡ mệt hơn chút. Tôi gặp ba tên phượt người nước ngoài đi honda phóng như điên, tôi nghĩ như thế khá liều vì nếu gặp đá dăm mà trượt trên này thì cũng không vui vẻ gì. Nên tôi chỉ bám theo một đoạn rồi mặc kệ mấy tên liều lĩnh đó, đi với tốc độ của mình.
|
Sương giăng ngoài xa xa, khi vừa tới Khánh Hòa |
|
Tôi đang ở trên cao |
|
Dưới là vực sâu hút |
|
Cây cầu chắn ngang thác, bên là núi, bên là vực. |
|
Đoàn xe cùng tôi về Nha Trang |
Xuống đến trung du ra miền duyên hải rồi, hai bên bát ngát ruộng lúa. Có một đoàn khá chỉnh tể đi xe biển Tp.HCM. Mặc đồ có cả phản quang,và chống mưa đi xe roadbike, nếu mà đi đêm hoặc trời mưa cũng không ngại. Họ đi khá quy củ có dẫn đoàn chốt đoàn. Không thấy hành lý của họ, chắc họ gửi xe về Nha Trang trước. Ngộ nhất là hai xe , một xe có chằng một con vịt bông màu vàng to chắc bằng cả người tôi, còn một xe chằng phía sau một mô hình tàu thủy. Nếu xe tôi còn chỗ, tôi sẽ mang theo một con chim cánh cụt bông to thiệt to. Vì con chim cánh cụt thì dễ thương hơn con vịt, và tôi vẫn còn cảm tình với loài chim cánh cụt, mặc dù nó hơi bướng bỉnh.
Quá trưa tôi đến Nha Trang. Lần đầu tôi đến đây nhưng tôi có cảm giác khá gần gũi với thành phố này. Vì trước đây tôi có quen một cô gái ở Sài Gòn, quê ở Khánh Hòa. Cô ấy hiền và đẹp, và tôi biết Khánh Hòa có Nha Trang, và nếu Nha Trang có đẹp, thì cũng chỉ bằng cô ấy là cùng. Tôi đã thấy biển rồi, biển xanh quá. Tôi rất vui, nhưng cái xe của tôi còn vui hơn vì nó được chụp ảnh.
|
Nhớ Hà Nội |
|
Em Lib được chụp ảnh với biển, sau nhiều ngày trên núi |
|
Nhìn ra hòn Gốm |
Tôi gặp được ngay biểu tượng của Nha Trang là tháp Trầm Hương tại quảng trường 2 tháng 4, ngày chỗ rẽ trái theo đường Trần Phú.
|
Tháp Trầm Hương |
Tôi tìm đến địa chỉ được giớii thiệu, đi qua cầu Trần Phú. Chỗ đó gần đại học Nha Trang. Tôi thích các trường đại học. Tôi muốn ngày mai sẽ đi dạo trong trường đại học Nha Trang.
|
Ngày mai tôi vào Đại Học Nha Trang |
Đến nơi tôi nằm ngủ một chút, vì đi đường hơi mệt, cũng không muốn ăn uống gì. Rồi một người bạn dẫn đi ra biển. Từ đó nhìn thấy hòn chồng. Gió biển mát rượi, thổi vào ngày tươi đẹp trong đời tôi, ngày tôi làm quen với một người đẹp tên là Nha Trang. Tôi cũng không biết, có thể sẽ lấy một người vợ tên Trang, nếu cô ấy đẹp như bãi biển này và làn da cô ấy cũng tươi mát như ngọn gió đang ngập tràn lấy tôi lúc này. Nếu khi đó gió còn thổi và tình yêu của tôi với biển vẫn còn xanh biếc. Tôi nghe vị mặn chát mát lành trong từng cơn gió. Tôi nghĩ đến nghề đầu bếp.
Tôi đi qua trường đại học Tôn Đức Thắng, khi xưa là viện Thánh Kinh thần học, sao nghe một nỗi nuối tiếc bâng khuâng, bồi hồi khó tả. Giống như bản thân bị mất đi một điều gì quý giá. Nơi đây không còn trường Thánh Kinh, con cái Chúa cũng không còn được học tập ở một nơi tuyệt vời như thế này. Nghe buồn dâng lên trong lòng.
|
ĐH Tôn Đức Thắng, trước là viện Thánh Kinh Thần học |
Nơi tôi tá túc có năm người tất cả, phòng hai người, phòng ba người, chỉ đến chiều là quen hết tất cả. Cũng đã nghe gần hết về xuất thân gia cảnh của họ. Họ khác nhau, khác những người khác mà tôi đã gặp. Có người quê ở Đắc Mil, ba mẹ trồng cà phê, vào Nha Trang vừa học phổ thông vừa học nghề điện. Có người là dân tộc từ tận Lào Cai, gia đình giờ ở Đắc Lắc, theo học cao đẳng và có nhiều suy nghĩ về cuộc sống, ngành nghề, và người này rất hiền. Có người từ Quảng Nam gần Tam Kỳ, học xây dựng vừa ra trường, hè với tết nào cũng phóng xe 500km về quê bằng xe máy, đi trong ngày. Có người từ Tuy Hòa, Phú Yên, cũng vừa học xong, đang tìm kiếm việc và làm thêm là tiếp tân khách sạn buổi đêm. Từ Sài Gòn, Đà Lạt, Nha Trang, nhiều cuộc đời, nhiều con người, nhiều cuốn phim như chiếu qua trước mắt tôi, và tôi thương cảm nhiều. Mặc dù mỗi người một số phận, nhưng họ đều tin Chúa, đó là điều quan trọng nhất. Có Chúa sẽ cứu rỗi cuộc đời họ, họ có điều quan trọng nhất rồi.
|
Nha Trang đón tôi trong đêm Trăng |
|
vịnh Nha Trang đêm |
Đêm nay trăng sáng, treo lơ lửng một vầng hào quang trên biển Nha Trang. Mặt biển phẳng để mặc ánh trăng lênh láng theo những gợn sóng. Nghe sóng vỗ rì rào vào bờ đá nghe thật vui tai và phấn khích. Khu tôi trọ là dành cho sinh viên, khá yên ả ở đường Cao Văn Bé. Từ đó đi ra biển chỉ hai phút đi xe máy nhưng không khí đã đổi khác, trở nên vui tươi và sống động của thành phố biển về đêm. Lái xe máy dọc theo đường Trần Phú bên bờ vịnh Nha Trang mới cảm thấy được sự sôi động đó. Nhưng tôi vẫn muốn trở về nơi căn nhà trọ yên ả như ngoại ô ấy, lẩn khuất trong những bóng cây thanh bình. Một nơi trốn thật lý tưởng, ngay gần biển, trốn khỏi cuộc sống xô bồ.
Hẹn sáng mai nắng lên tôi ra tắm cùng biển xanh.