Sớm lúc 5h sáng, hai anh em đi bộ ra hồ Xuân Hương theo đường Đinh Tiên Hoàng. Đường vẫn sáng đèn và có nhiều người cũng chạy và đi bộ hướng ra hồ. Sáng Đà Lạt thật lạnh, và theo lời khuyên của người bạn tôi mặc thêm một áo nỉ và áo khoác ngoài. Chỉ mới chạy chút xíu thì tôi đã thở hồng hộc rồi, có thể do không khí loãng hơn so với đồng bằng, nhưng chắc chắn là do đã lâu lắm tôi chẳng dậy sớm và chạy như vậy vào buổi sáng.
Xuống đến gần hồ thì chân đã mỏi đứ đừ và chỉ mong tìm chỗ nghỉ. Ra một cầu tàu chữ Y rồi hai an hem ngồi đó ngắm hồ và ánh bình minh đang lên. Một lớp sương mỏng phủ trên mặt hồ, hắt lên ánh hồng của mặt trời buổi sớm phía xa xa. Mặt trời đã lên nhưng vẫn còn khuất sau dãy đồi phía trường cao đằng Nghề. Khi mặt trời xuất hiện thì đã sáng khá rõ và nó đã chói rồi và không thể nhìn thẳng vào được nữa. Khác với biển Vũng Tàu, khi lên là một cục tròn màu đỏ sẫm như lòng đỏ trứng muối. Tóm lại là cao nguyên nên chắc khó mà ăn trứng muối mặt trời được.
Đường về phải leo dốc theo Trần Nhân Tông đi qua đồi Trà và đại học Đà Lạt. Tôi ngỏ ý muốn vào đại học Đà Lạt học ké, chắc chiều có thể vì có môn Khoa học Trái đất của thằng em. Có lẽ chiều tôi ghé qua và đi dạo một vòng đại học Đà lạt xem sao.
Nắng bắt đầu đã rạng rỡ trên những cành thông khi tôi đi dọc theo bờ sân Golf lên dốc. Tôi lại nhớ tới những cô gái của tôi. Tôi nghĩ xem cô nào sẽ hợp với tôi hơn trong số các cô đó, vì tôi chỉ được chọn một cô cho đời mình. Tôi so sánh các cô với nhau. Rồi tôi chợt cười thầm cái thân tôi vẫn lạc lõng một mình. Hoa do các em sinh viên đã bày ra khắp ngã năm. Mai là 8/3 quốc tế phụ nữ rồi.
Sáng nay tôi định ghé qua phòng tranh của họa sĩ Thảo. Nhưng trời lạnh quá và tôi “nghi” mình bị nhiễm lạnh nên nằm nguyên buổi sáng trong chăn ấm. Nằm một giấc chợt tỉnh và nhớ rằng mình đang xuyên Việt chứ không phải nằm nghĩ dưỡng, bật dậy giặt đồ đi phơi cho kịp nắng trưa.
Chiều nay, tôi ghé qua đại học Đà Lạt vào lớp sinh học môn Khoa học Trái Đất và nghe vài bài thuyết trình của sinh viên. Có bài chuẩn bị khá công phu, nhưng có bài thì sơ sài quá mức và nội dung và cách trình bày thì ngô nghê vô cùng. Nhưng tôi cách đây năm năm cũng vậy thôi chứ có hơn gì. Tôi thấy mình lớn hơn.
|
Vườn hoa phía trước Giảng Đường tôi dự giờ |
|
Nhớ lại hồi xưa cũng đá cầu giờ ra chơi, giờ thì lúc nào cũng là giờ ra chơi |
|
Lối đi xuống phía sau trường |
|
Ngồi đọc nửa cuốn truyện ở đây |
|
Thấp thoáng sau tán thông là nhà Hành Chính |
|
Lối đi lên nhà Hành Chính rất thơ mộng |
Dự hai tiết thì tôi bỏ ra ngoài đi dạo trường. Trường rất rộng và đẹp, lẩn khuất trong màu xanh của thông và có những lối đi bằng đá nhỏ giữa các khu nhà. Trên các bãi cỏ dưới chân các tân thông có khá nhiều ghế đá. Khu nhà hành chính nổi lên với tháp biểu tượng có hình ngôi sao trên nóc trông khá trang nghiêm và hoành tráng lọt thỏm giữa rừng thông. Tôi vòng qua phía sau nhà hành chính và ngồi tại đó phóng tầm mắt ra xa phía thành phố và chậm rãi đọc nốt quyển truyện Mắt Biếc còn đang dang dở. Mọi thứ ăn ý với nhau thật hoàn hảo, khung cảnh này với những tán thông reo, tiếng chim lảnh lót không thôi, cuốn truyện Mắt Biếc của chú Ánh giàu cảm xúc về tình yêu, và tôi thì mang theo tâm trạng lẻ loi nơi viễn xứ. Tôi chợt nhận ra mình đang ngập chìm trong nắng của thành phố Tình Yêu. Đọc vài trang truyện tôi lại ngẩng đầu lên để về lại thực tại, mà thực tại hiện giờ cũng chẳng khác mơ là mấy, có thể tôi đang trong câu chuyện của riêng tôi, cũng như tôi đang đọc câu truyện tình đầy cay đắng của nhân vật Ngạn. Tôi nhớ đến ai đó và nhắn một vài tin bang quơ.
|
Trước tòa nhà Hành Chính |
|
A25 | |
|
Đọc nốt cuốn truyện ở đây |
|
Xuyên qua dãy thông nhìn vào khu nhà |
|
Tôi đang biến mất giữa rừng thông |
Nắng chiều đã dần xuống và trời đã se lạnh hơn. Tôi vội vã trở về để ghé thăm phòng tranh mà tôi đã lỡ hẹn sáng nay. Phòng tranh thật dễ tìm, ngay bên công viên Yersin nhưng vẫn đang hoàn thành. Tôi ngắm qua vài bức và không hiểu lắm ngoại trừ mấy bức dễ hiểu. Tóm lại là có vẻ nghệ thuật.Sau một hồi ngắm nghía tôi theo Thảo họa sĩ ra lại đồng hồ ngồi ký họa, kiếm cơm, như lời anh nói. Gặp lại mấy chú hôm qua và hỏi han về những bức vẽ. Có vẻ khi không có rượu họ khác với khi đã có rượu, trở nên xã giao hơn một chút. Nhưng tôi thì vẫn thế, vẫn một lòng nồng nàn và yêu mến nghệ thuật và nghệ sĩ.
|
"Ngủ quên" | |
|
Tốc ký chân dung, ngay chân đồng hồ |
Gần 6h tôi ghé qua chỗ một người bạn làm ở quán ăn MEI ở Bà Triệu và cùng về với cô ấy. Ghé qua làm vài cái bánh chuối ngoài lề đường, vì tôi chợt thèm quá. Trời lạnh mà ăn bánh chuối thì đúng món rồi, ở đường Tôn Đức Thắng Hà Nội có một chỗ bán rất ngon mà tình yêu tôi đã cùng tôi ăn ở đó. Tôi lại nhớ cô ấy, một kỷ niệm đẹp của tôi.
Đêm nay đi mua hoa, vì ngày mai là 8/3 rồi. Ghé qua chỗ mấy chú họa sĩ,ngồi chơi và hóng hớt với họ. Cô bé hôm qua ngồi cùng lại trở lại, tôi thấy cô thấy dễ thương hơn, nhưng cô ấy vừa bị té xe, chân đang băng bó. Chân cô ấy mặc dù bị băng bó, nhưng mắt cô ấy vẫn hiền và đẹp, nụ cười cô ấy rạng rỡ. Tôi thích ngắm cô ấy nhưng cô ấy cũng phải về rồi. Tôi hẹn ngày mai lại ra, hi vọng có thể gặp cô ấy.