Chỉ mong mình nhanh bước qua tuổi mộng mơ
Để thôi nhớ mong về những ngày xưa cũ
Hoài niệm về quá khứ biết bao giờ cho đủ ?
Nắng không vàng...sao hong nổi những ngày phiêu..!
Em muốn cất giấu riêng cho mình tất cả mọi điều
Ngay cả bài thơ từng viết tặng ai ngày ấy
Sao nỗi nhớ cứ vô tình trỗi dậy?
Chẳng có gì mà mãi chẳng thể quên..!
Chẳng thể cùng nhau đi đến chốn bình yên
Cũng chẳng dễ buông tay dẫu mong người hạnh phúc
Tim , cố chấp... đến chính mình bất lực
Thôi đi mà, còn rưng rức làm chi...
Thơ: ThoaPyo